Tôi mua ngay căn nhà đầu tiên và liên tiếp nhận trái đắng
Vợ chồng tôi năm nay 30 tuổi, quê ở tỉnh lẻ, học tập và lên thủ đô lập nghiệp. Tôi là nhân viên văn phòng, chồng làm nghề sửa xe, tổng thu nhập hàng tháng từ 20-40 triệu đồng. Sau đám cưới, chúng tôi thuê một căn phòng rộng 16m2. Một năm sau, tôi sinh bé trai đầu lòng. Gia đình tôi và bà nội chăm cháu là 4 người. Chúng tôi cảm thấy rất tù túng và không hạnh phúc. Mong muốn sở hữu ngôi nhà của riêng mình và cung cấp một không gian thoáng đãng cho trẻ em vui chơi xuất phát từ đây. Chúng tôi chấp nhận cuộc sống chật chội với chi phí thấp nhất và cố gắng tiết kiệm để mua nhà.
Tôi bắt đầu chú ý đến những thông tin rao bán bất động sản, nhưng tôi dừng lại để lắng nghe. Bởi vì chồng tôi chỉ thích nhà đất và không muốn (tốt nhất là không) vay tiền ngân hàng.
Tháng 10/2016 tôi thấy giá đất ở La Phù, Tả Thanh Oai, Yên Nghĩa và các vùng ngoại ô khác khá rẻ, phù hợp với khả năng của gia đình tôi, khoảng 300-500 triệu. cái khiên. Tôi đã liên hệ với chủ một số lô đất và hẹn gặp vào sáng thứ bảy. Người tôi đã sắp xếp là một nhân viên bất động sản. Cô ấy liệt kê cho tôi những căn phòng trị giá hơn 300 triệu đô la Mỹ (khoảng 30 đến 35 mét vuông). Trong đó, T Thanh Oai, Thanh Trì Hà Nội, có mảnh đất 35m2 ở Hà Nội, đã có nhà cấp 4 giá 450 triệu. Tôi nghe rất đúng nên yêu cầu anh ấy chỉ ngay. Vì nôn nóng và mong muốn được sở hữu căn nhà cho riêng mình nên dù thấy khoảng cách hơi xa nhưng tôi không ngại “có tiền thì dù xa một chút vẫn là nhà của mình”. — Lan của nhà vợ cấp 4 dài 10m, rộng 3,5m, nhà chia làm hai gian bên phải, một bên là cửa ra vào, một bên là bếp và nhà tắm. Ảnh: NVCC.
Khi đến nơi, tôi thấy một ngôi nhà hình ống kiểu mới rộng rãi, có gác xép, phần đầu được chia làm hai nửa để xe, một bên là phòng tắm và bếp nấu. Thấy thiết kế kiểu này muốn để xe hơi xa nhà, nấu ăn không có mùi khét, nhà vệ sinh xa chỗ ngủ nên thấy ưng ý lắm. Điều tôi thích nhất là có thể dọn đi ngay sau khi chồng hoàn tất thủ tục mua bán.
Tôi đã chụp ảnh chồng mình và anh ấy nói với tôi cảm giác của tôi. Chiều chồng đến nhà như em. Chúng tôi đến nhà hàng xóm và hỏi thêm thông tin về chủ cũ và lịch sử khu đất. Thấy họ nói đất lành, ông chủ trước làm ăn thành đạt, gia đình yên ấm, anh càng quyết tâm hơn. Theo tôi, chú hàng xóm cũng là chủ nhân đầu tiên của mảnh đất này, theo tôi, chú ấy là người hiền lành và chu đáo.
Sau đó 2 vợ chồng quay lại văn phòng nhà đất và quyết định mua bán. Từ lúc quan sát đến lúc quyết định chỉ 2 giờ. Vợ chồng tôi giờ chỉ có trong tay một trăm triệu đô la. Gửi tiền xong, chúng tôi gọi điện về hỏi vay ông bà ngoại 200 triệu đồng, lãi suất hàng tháng 1,5%, số còn lại vay người thân, bạn bè. Hai ngày sau, chúng tôi làm thủ tục đổi chủ và dọn đến nhà mới.
Sau khi dọn đến chúng tôi thấy giá rất đắt, so với những căn nhà cùng loại thì căn nhà này chỉ khoảng 380 triệu. Nhà tôi ở rất xa, cách công viên 15-20 km và siêu thị gần nhất 10 km. Ngày nào chúng tôi cũng đi làm trên quãng đường hơn 17 cây số, chỉ có thể đi làm buổi sáng, mẹ con tôi không ở trong đó đến khuya. Tệ nhất là con tôi ốm đau, tiêm phòng, mệt mỏi, phải vào viện mãi không khỏi. Chủ trước thiết kế theo kiểu nhà bình dân, móng tầng 4 không lên được. Vì thấp hơn những ngôi nhà gần đó nên nhà tôi không bao giờ bị ánh nắng chiếu vào. Vào những tháng cuối mùa mưa, tường ngoài của các ngôi nhà bám đầy rêu xanh, nấm mốc và vô số muỗi. Vào những ngày mưa, sàn nhà ẩm ướt, bàn ghế ẩm mốc, quần áo mấy ngày chưa khô, dù có phơi cũng có mùi hôi.
Căn gác nhỏ cao hơn 1m chủ yếu để đồ. Ảnh: NVCC

Ở đây có đường ống dẫn nước nhưng do nằm ở cuối làng, nước chảy ít nên ở đây không ai sử dụng được. Chúng tôi phải sử dụng giếng và nước mưa từ giếng. Nhưng vì mái nhà thấp và mèo thường xuyên đi lại nên chúng rất bẩn và không thể lấy nước. Còn giếng, nước bị ô nhiễm sắt nặng nên nước bên ngoài có màu vàng. Chúng tôi phải xây dựng hệ thống lọc trên cùng và lên mái thay cát lọc vài tháng một lần. Tôi cũng đã mua một máy lọc nước để ăn uống. Nước, thiết kế nhà. Nhưng điều này không phải là tất cả. Tôi đã rất vất vả, và tôi đã chuyển đến bốn trường mới để tìm một trường tư tạm thời. Tôi nói đó là tạm thời vì tôi muốn ăng. Nghỉ ngơi, vui chơi cùng bạn bè và các kỹ năng khác như ngoại ngữ, võ thuật, âm nhạc, dã ngoại,… đều ở xa. Quan trọng lắm, tôi quên mất, tôi chỉ bị ám ảnh bởi cái tên “sở hữu một căn nhà”.
– Hàng xóm ở đây không thân thiện như tôi nghĩ, và không phải ai cũng biết nơi này. nhà ở. Mọi người vẫn đang nói về cuộc sống đường phố. Họ cẩn thận kiểm tra và liên tục gọi lại cho chúng tôi, thậm chí còn nói: “Vào đây, các anh phải theo hết chúng tôi.” Chúng tôi có nhà riêng, nhưng muốn thuê nhà luôn ngại hàng xóm, ngại sửa chữa, mua bán.
Sau khi mình mua thì thấy xung quanh chỗ mình mua có nhiều người bán nhà kiên cố, thiết kế đẹp hơn, kiểu gia đình, thoáng mát, nhiều nắng mà giá cả như nhà mình. Vợ chồng tôi rất tiếc, nếu không vội vàng và bớt chút thời gian tìm hiểu kỹ thì có lẽ đã mua được căn nhà ưng ý hơn cả.
Tính đến nay tôi đã ở nhà được gần hai năm, ngoài ra vợ chồng tôi quyết định trả nợ ngân hàng càng sớm càng tốt (cầm cố sổ đỏ để vay vốn làm ăn), sau đó bán để mua nhà mới. Tôi cũng đã rút kinh nghiệm và tìm được căn nhà phù hợp với điều kiện, nhu cầu và nhu cầu của gia đình, đặc biệt là không vội vàng. Danh dự của bạn, nỗ lực của bạn, kinh nghiệm ở đây .—— Turan