Những biến cố xảy ra khi tôi sinh con khiến tôi tiếc nuối vì đã có một cuộc sống hạnh phúc
Bài viết dưới đây của chị Thu Phương, mẹ của một cháu bé sống cùng chồng tại TP.HCM, kể về những biến cố khiến vợ chồng chị thay đổi lối sống, chỉ biết hưởng thụ:
Vợ chồng tôi năm nay 29 tuổi và đang sống Gò Vấp Tp. Chồng tôi về nước sau thời gian du học và làm việc trong một công ty nước ngoài, thu nhập hàng năm gần 30 triệu euro. Tôi kinh doanh sự kiện, thu nhập hàng năm trên 10 triệu đồng. Tuy nhiên, sau gần hai năm kết hôn, chúng tôi không những không kiếm được đồng nào mà còn dùng hết số tiền dành dụm được. Mặc dù đôi khi lo lắng về chứng nghiện rượu của mình, chúng tôi chỉ thức dậy và thay đổi bản thân sau khi sinh đứa con đầu lòng cách đây 5 tháng.
Vợ chồng tôi có một đứa con tử tế, ví dụ như khi tôi còn độc thân, tôi sống với bố mẹ, tôi không phải lo lắng điều gì, lương của tôi chỉ là giải trí hoặc đi du lịch.
Sau khi kết hôn cuối năm 2015, vợ chồng tôi thuê căn hộ chung cư 7 triệu đồng vì muốn cuộc sống sung túc. Chồng tôi rất bao dung và rộng lượng, và nghĩ rằng anh ấy nên tận hưởng cuộc sống. Tôi ghen tị với nhiều bạn bè, nhưng vì lý do này mà cuộc sống hiện tại của chúng tôi rất khó khăn.
Ảnh minh họa: phụ nữ và trẻ sơ sinh.
Khi chúng tôi còn là những cậu bé, chúng tôi hiếm khi nấu ăn. Thức ăn của tôi kém, vì một trong hai cặp vợ chồng đi làm về muộn, và hai là tôi làm không tốt. Món ăn lạ, mới, quán ngon, đẹp … chúng tôi đều biết cả. Chồng tôi nói lúc trẻ không có tiền hầu hạ vì tuổi già.
Anh ấy không chỉ chiều vợ, dành thời gian cho bạn bè mà còn rất cởi mở nên việc rủ cả nhóm bạn bè đi ăn, đi bar, tổ chức sinh nhật … là chuyện rất bình thường. Hai bên nội ngoại đều tặng quà cho gia đình và con cái, chúng tôi cũng rất hào phóng.
Chi phí đắt đỏ nhất của hai vợ chồng là đi lại, tốn hàng chục triệu đô la mỗi năm. Để mua sắm, vợ chồng tôi thường nhờ bạn bè đặt dịch vụ hoặc mua hàng hiệu nước ngoài ở các trung tâm thương mại, mỗi món ít nhất cũng vài trăm, có khi cả triệu đồng. Cả hai đều thích trang hoàng nhà cửa nên tốn nhiều tiền mua sắm sửa chữa đồ đạc, ít nhất 3 lần tôi phải rút tiền tiết kiệm.
Chung sống được một năm, tôi bắt đầu thấy lo lắng, tán gẫu với chồng nên cố gắng tiết kiệm bớt tiền tiết kiệm, vì cả hai người đều có kế hoạch sinh con. Nhưng anh ta vẫn chứng nào tật nấy. Kể cả khi tôi cố ép anh trả, tôi cũng sẽ ép anh quyên góp nhưng vợ chồng dễ cãi vã, chiến tranh lạnh.
Bạn đã không thực sự nhận ra vấn đề này cho đến khi tôi gặp rắc rối. Trước đó, khi mang thai, chúng tôi luôn rất thoải mái, vì chúng tôi tin rằng trước khi sinh, sinh nở có thể cung cấp bảo hiểm, quần áo và vật chất cho em bé, ông bà và cô đều đã cho rất nhiều. Tuy nhiên, không ngờ chúng tôi bị đau bụng dữ dội và nhập viện khi thai được 30 tuần. Bác sĩ cho biết tôi bị tiền sản giật và dọa sinh non. Tôi được tiêm thuốc trưởng thành phổi để hỗ trợ thai nhi trong bụng và cố gắng giữ thai lâu nhất có thể.
Tôi đã ở trong bệnh viện hơn mười ngày và phải được sinh mổ. Trẻ sinh non tiếp tục được chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện. Tôi và chồng cũng phải mất hàng trăm triệu để được sử dụng dịch vụ tốt nhất và thuốc tốt nhất. Tuy nhiên, con tôi dần ổn định và lớn lên bình thường và cũng rất vui. ——Sau khi anh ấy được xuất viện, chúng tôi đã dành thêm sự hỗ trợ và giúp đỡ vì anh ấy cần được chăm sóc cẩn thận và tôi thì sức khỏe kém. Đứa con sinh non sức khỏe kém, thường xuyên phải đi khám nên hai vợ chồng vừa lo cho con vừa toát mồ hôi hột. Vào thời điểm đó, chúng tôi đã sử dụng hết số tiền tiết kiệm được là 500 triệu đô la (thực ra là tiền từ cuộc hôn nhân của chúng tôi và để dành một số tiền cho hai bên gia đình) và bắt đầu vay mượn nhiều hơn. -Thật sự, đến bây giờ tôi vẫn hối hận vì đã không biết làm ruộng và tiết kiệm trong khi thu nhập vẫn cao. Chồng tôi không nói gì, nhưng tôi nghĩ anh ấy đang phải chịu rất nhiều áp lực. Với sự giúp đỡ của cả hai chúng tôi, cuộc sống hiện tại của chúng tôi vẫn có thể xoay sở được. Nhưng chúng tôi xấu hổ vì cả hai đều có danh tiếng cao, lại thông minh mà đến giờ sinh con xong chúng tôi vẫn chưa tự chủ được.
Chồng tôi và tôi đã ngồi lại để nói về sự cần thiết phải thay đổi lối sống. Con cái chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Chúng ta không thể dựa vào cha mẹ của chúng ta mãi mãi. Cả hai cần đẩy mạnh chi tiêu, lập ngân sách rõ ràng cho từng dự án và trong mọi trường hợp cần gửi dự án vào tài khoản tiết kiệm.
Mặc dù chúng tôi không muốn điều đó chút nào, nhưng chúng tôi đã quyết định lên kế hoạch trước. Thuê nhà, về ở chungỞ với rể một thời gian để giảm bớt chi phí sinh hoạt. Ở đó, bà nội cũng có thể giúp người giúp việc chăm em bé để tôi yên tâm làm việc trong thời gian sắp tới. Khi nhìn những đứa trẻ trong lồng kính ngày ấy, tôi hiểu rằng ý nghĩa của cuộc đời mình không nằm ở những bữa ăn ngon hay những bộ quần áo hàng hiệu, mà ở những chuyến du lịch mà ai cũng muốn … Tôi có thể hy sinh tất cả. Không phải lúc nào tôi cũng muốn thấy con mình lớn lên khỏe mạnh và có nền tảng tốt để bắt đầu cuộc sống.
Thu Phương
Theo các chuyên gia tài chính, ngay cả khi thu nhập và tình hình tài chính tốt, bạn cũng nên dự phòng một khoản tiền khẩn cấp. Nó là một sự đảm bảo cho tai nạn, thất nghiệp và các sự kiện bất ngờ khác. Đó là quỹ ổn định tài chính, mạng lưới an toàn và vé máy bay miễn phí. Mức độ khẩn cấp nên gấp 3 đến 9 lần thu nhập hàng tháng của bạn. Tích lũy dần hàng tháng, bạn phải kỷ luật bản thân không sử dụng tiền vào mục đích khác như mua sắm, tiêu dùng …