Sống ở Hà Nội ba năm, về quê sống sung túc.
Hình ảnh dưới đây cho thấy Linh Nga 28 tuổi, Kim Bôi đến từ Hòa Bình chia sẻ quyết định rời thủ đô về quê sinh sống và lập nghiệp. Cô cho biết để có được thành quả như hiện tại, cô gặp rất nhiều khó khăn:
Tôi tốt nghiệp một trường đại học ở Hà Nội năm 2012 và ra trường với tâm lý ở lại thủ đô. Bố mẹ tôi chỉ là nhân viên bình thường nên không có đủ tiền để chạy tôi và trở thành một công chức ở vùng quê tốn hàng trăm triệu đô la. Nhưng ở chỗ của tôi, nếu tôi không phải là công chức thì tôi chỉ có thể là công nhân.
Tôi ra trường trong thời đại “người có bằng kế toán” nên rất khó tìm được việc làm đúng chuyên môn. Vì vậy, tôi đồng tình phản đối chủ đề này và phấn đấu để có tiền trang trải sinh hoạt ở Hà Nội. Tôi xin vào làm nhân viên tổng đài của một công ty truyền thông chuyên về dịch vụ điện thoại di động. Lương tháng chỉ 2,5 triệu.
Sau thời gian thử việc 6 tháng, tôi chính thức được nhận vào làm nhà phân phối nhạc và lương tăng lên 3 triệu. Công việc của tôi là biên tập các tập tin nhạc và các chương trình radio, vì công việc kinh doanh của tôi liên quan đến radio. Là một người yêu âm nhạc, tôi rất quan tâm đến ngành. Chưa kể nơi tôi làm việc có môi trường tốt, bảo hiểm đầy đủ.
Tôi rất hài lòng với công việc này trong một năm, và tôi đã không được tăng lương trong hai năm. Đôi khi công việc kinh doanh gặp khó khăn và chúng tôi thậm chí không được trả lương, nhưng vì sự cống hiến của mình, tôi đã ở lại với nhiều người. Tiền lương hàng tháng của tôi chỉ đủ trang trải chi phí ăn ở, đi lại. Còn những việc khác như mua sắm, đi chơi hay ốm đau, tôi phải nhờ bố mẹ nhiều hơn. Về quê thì bà con kêu đi làm, gửi về quê có nhiều tiền không? Một năm làm nhà tiếp thị sữa, bất động sản và cho thuê quần áo. Nhưng mỗi công việc chỉ có lương 3 – 3,5 triệu đô la Mỹ, không ổn định nên tôi chỉ còn vài tháng nữa. Tôi đi làm lâu không được, Tết không có tiền thưởng, đến tuổi nuôi con thì bố mẹ lo, về quê để dành dụm, kiếm chồng thì dễ. Vì vậy, tôi đã nói lời chia tay với thành phố này vào cuối năm 2015.
Ngoài công việc nhà nước, bà Enga còn tham gia nhiều công việc để kiếm thêm thu nhập. hình ảnh. Chế biến gỗ.

Nhờ có kiến thức và ít tiền, bố tôi muốn cho tôi một cơ sở cố định với mức lương tháng dưới 2 triệu trong cơ quan nhà nước. Công việc dọn dẹp tưởng chừng như gian khổ nhưng thực tế công việc của tôi rất âm thầm. Hàng ngày, tôi dọn phòng, sắp xếp lại tài liệu, pha trà… Đôi khi tôi mắc một số lỗi như đi mua sắm, sao chép tài liệu cho anh chị em.
Đồng lương ít ỏi nhưng tôi không phải lo tiền ăn, ở, bố mẹ tôi không lấy tiền đâu, họ chỉ bảo tôi để dành tiền rồi cưới. Vì vậy, ngoài số tiền tiết kiệm được, thỉnh thoảng tôi đi chơi với bạn bè, đi ăn tối với đồng nghiệp, mỗi tháng tôi kiếm được một triệu.
Khoảng sáu tháng nữa, khi có 6 triệu tiền tiết kiệm, tôi tính đi bán trà đá vì nhà tôi ở bên kia đường, tôi tính tranh thủ khuyến mãi buổi chiều đi làm về. Với ý nghĩ này, tôi đã mua một số bộ bàn ghế nhựa cũ, mua cốc và chai nước với giá khoảng một triệu đô la và bán chúng miễn phí. Tôi nhẩm tính mỗi cốc bán được 2.000 đồng, chỉ bán được khoảng 20 cốc thì mỗi ngày tôi sẽ thu được 40 nghìn đồng, là số tiền không nhỏ trong một tháng.
Nhưng “mình không bằng trời tính” Ở quê, người ta không quen đi bar uống trà đá tính tiền. Thông thường, một gia đình sẽ sang nhà khác để xin tách trà, nhưng 2.000 người đã tiêu tiền. Vì vậy, chỉ sau hai tuần khai trương, tôi đã phải đóng cửa.
Lúc này tính bán thứ khác, không còn đồ trong nước nữa nhưng phải có giá hợp lý, vì thu nhập ở đây không cao. . Thấy hàng nem rán ở Hà Nội bán nem tăng chóng mặt, tôi đi tìm nguồn hàng rồi nhập về bán. Lúc đầu chỉ bán được khoảng 50-80 chiếc, sau đó mỗi ngày tôi mạnh dạn nhập hơn 200-300 chiếc. Mình có bán cá viên chiên, chả tôm … Hàng ngày có xe giao tận nơi với phí 50.000đ nên rất tiện.
Mình không cần, không phải mua, trừ đại gia. Bất cứ thứ gì khác ngoài chảo rán. Vì món ăn vặt lạ nên có rất nhiều du khách. Cộng tất cả các khoản chi tiêu, tôi có thể kiếm được khoảng 100.000 đồng mỗi ngày, thuộc dạng khá trong nước. Thường thì tôi chỉ bán từ 6 giờ đến 9 giờ tối. Có thời gian nghỉ ngơi và làm việc trong phủ vào ngày mai. Tôi đã tiết kiệm được tất cả tiền.
Khoai tây chiên hình như đã bão hòa, thời tiết trở nên nóng nực, doanh số bán chậm một thời gian, mình lại tìm món mới, lần này mình thử mấy khay tràThái Lan đang rất hot trên thị trường. Bán nước giải khát kiểu này lãi lắm, mua vài gói chè về làm thạch, cất tủ lạnh bán 7.000 đồng / chai cũng lãi được một nửa. Có lần tôi bán được tới 50 chai, hầu hết bán cho dân văn phòng.
Sau khi luân chuyển thực phẩm và đồ ăn nhẹ trong một năm, tôi đã tiết kiệm được khoảng 70 triệu đô la và gửi vào ngân hàng. Bố mẹ bắt tôi phải lấy chồng, nhưng tôi không muốn lấy chồng, và niềm đam mê công việc không khiến tôi thêm hứng thú. Có lần, chị họ tôi ở Hà Nội bảo chị gửi gà về nhà vì thịt gà giòn và cứng. Sau đó, cô ấy giới thiệu cho bạn bè, đồng nghiệp của tôi, ai cũng khen nên tôi duy trì mối quan hệ ổn định, trung bình mỗi tuần bán được 5 mối. Tôi mua của nhà hàng xóm hoặc của nhà có gà ngon, rồi tôi xuống xe. Khi cần, cho dù đóng gói sẵn, đóng gói chân không hay đông lạnh.
May mắn thay, kể từ đó, mọi người đều đặn phục vụ tôi bữa ăn hàng ngày, không chỉ thịt gà, mà còn cam, cam và các loại trái cây nông thôn khác. Vì còn đang đi làm nên mình cũng không dám chịu quá vì lo không đủ hàm lượng. Hiện tại, tôi đồng ý thu hoạch mỗi ngày khoảng 7-8 gốc cam. Cứ mỗi pound tôi ăn thì chênh lệch khoảng 5.000, tức là hơn 300.000.000 mỗi ngày. Số lượng không quá nhiều nên không khó để tôi thu hái tại vườn.
Tôi thấy xu hướng của người dân thành thị ngày càng tăng đồ đạc nông thôn sạch sẽ và chất lượng cao, nên tôi định tiếp tục theo hướng này. Với số tiền tiết kiệm được, tôi dự định sang năm sẽ giúp bố mẹ xây nhà. Có lẽ tôi sẽ tìm được một người yêu có thể giúp tôi phân phối và đưa đồ về thủ đô dễ dàng hơn.
Tổng thu nhập hàng tháng của tôi khoảng 12 triệu nhân dân tệ / tháng. So với các bạn ở thị trấn thì không cao nhưng ở quê thì tốt, quan trọng là mình phải dành nhiều thời gian hơn. Nếu còn sống ở thủ đô, hàng tháng vẫn phải xin tiền bố mẹ thì ước mơ có số tiền tiết kiệm hàng trăm triệu là quá xa vời.
Mộc Miên (lược ghi)