Tôi đã chi 1,2 tỷ đô la để mua đất, nhưng tôi mắc nợ vì không thể xây nhà
Chuyện thật giả, chị Diệu Vy, 31 tuổi, mua đất xây nhà, hiện đang sinh sống tại TP.
Giữa năm 2015 vợ chồng tôi có mua một mảnh đất diện tích hơn 70m2 tại Quận 2 TPHCM với giá 1,2 tỷ. Người chị bán đất cho chúng tôi cũng nói rõ là đất còn chung sổ với gia đình, sau khi bố mất, cả gia đình đang làm thủ tục chia sổ nhưng do không có khả năng trả nợ nên chị đã bán cho chúng tôi. Quan trọng nhất là cô ấy còn nợ bố mẹ tôi 300 triệu đô la Mỹ, và cô ấy cũng nhờ bố mẹ tôi giúp đỡ nên mới bán được với giá rẻ. Chúng tôi chỉ cần trả thêm 900 triệu đô la Mỹ để có được mảnh đất này. Bất cứ khi nào chúng tôi làm giấy tờ tài sản riêng, chúng tôi cũng phải tốn một số tiền cho các thủ tục giấy tờ.
Dù biết tình trạng đất chung nhưng vợ chồng tôi luôn mong mua được ngay vì giá rẻ. Khi đó, căn nhà đối diện mảnh đất chúng tôi mua chỉ rộng 50m2, xây 4 tầng, giá bán chỉ 2,4 tỷ USD. Đất của chúng tôi có giao thông thuận tiện. Đường trước nhà tôi 3m chỉ cần qua nhà là có thể thông ra đường rộng 8m dẫn vào khu dân cư yên tĩnh.
Mảnh đất này ban đầu là của một gia đình rộng 500m2, sau đó được chia thành 6 lô và chia đều cho các thành viên trong gia đình. Phần tôi mua là phần đất mà cô ấy được thừa kế từ bố cô ấy.
Trong 4 dãy nhà, một ngôi nhà hai tầng đã được xây dựng cách đây mười năm, và lô trong cùng là ngôi nhà năm thứ 4. Đôi khi việc sửa chữa nhà cửa, chẳng hạn như lát gạch, thay thế, thay cửa … không cần giấy phép của địa phương. Vì vậy, tôi ngây thơ tin rằng tôi có thể dễ dàng xây dựng một ngôi nhà.
Khi chuẩn bị xây nhà, tôi bước vào sảnh để xin giấy phép xây dựng và được hướng dẫn phải được sự đồng ý của các chủ sở hữu chung. đất. Sau khi có chữ ký của gia đình ông, tôi về giáo xứ thì thấy phần đất có nhà cấp 4 đang tranh chấp với nhà của hai người hàng xóm. Đây là lý do mảnh đất đại gia đình này mãi mãi không thể tách rời. Tôi phải giải quyết tranh chấp trước khi tách sổ.
Mọi người bảo nếu không xin phép thì xây mái ngoài, mái trong. Gia đình xây dựng công trình cũng không có giấy phép. Không còn sự lựa chọn nào khác, đầu năm 2016, tôi rung mái và xây “bên dưới”.
Một mặt, việc quản lý xây dựng ở địa phương hiện nay rất chặt chẽ. Vợ chồng tôi phải vận chuyển vật liệu xây dựng vào ban đêm để không bị chính quyền địa phương phát hiện.
Nhưng khi chúng tôi đổ móng xong thì bị trưởng xứ xuống kiểm tra và lập biên bản, cho phép xây thêm. Sau ba tháng nghỉ việc để nghe ngóng tình hình, chúng tôi tìm nhóm thợ khác nhưng vài ngày sau, một cán bộ khu phố đến trình báo và yêu cầu phá bỏ công trình không phép. Sau khi nhận được hai lời nhắc nhở, chúng tôi ra trận.
Một công nhân xây dựng đề nghị chúng tôi đến khu vực lân cận và đề xuất xây dựng lại, nhưng nếu cần, chúng tôi phải hứa sẽ loại bỏ mọi chi phí phá dỡ. Bằng cách này, chúng ta sẽ có thể xây nhà cấp 4, nhưng chỉ khi không biết khi nào chúng ta phải phá dỡ nhà. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy nếu thỏa thuận được thì nhà vẫn ở tạm nên tôi dừng xây.
Gia đình chị bán đất được gần 2 năm, tranh chấp với hàng xóm vẫn chưa được giải quyết, nghĩa là nhiều đất vẫn chưa có sổ riêng, chúng tôi cũng muốn trả lại đất để đòi tiền nhưng không thể chỉ vì chị tiêu hết. Nó chỉ là tiền.
Chỉ vì rẻ, chúng ta đương nhiên bỏ tiền ra mua đất, nhưng nếu không, chúng ta đã mua phải sự thất vọng và rắc rối. Tôi, tôi chỉ là người trong kỳ vọng, tôi dựa vào người khác mà tôi không biết khi nào mới giải quyết được công việc của mình.