Thợ mộc nghèo trở thành “đại gia” nhờ bán khuôn bánh trung thu
Trong xưởng, tiếng dao đập vào bình điện không ngớt, ông Chen Wenban (55 tuổi, thị trấn Tianfeng, huyện Tongtian) cũng nhỏ nhẹ, “Tôi làm việc này vì lúc rảnh rỗi cho vui. Tôi nghĩ sẽ có nhiều người hỏi “- Anh Trần Viên Lâm (40 tuổi, trưởng một công ty bánh trung thu ở Hà Nội) đã đi nhiều tỉnh phía Bắc, nhưng dường như điều anh Lin không thể bỏ khi ngồi xuống là nồi bánh trung thu đặc biệt nặng khoảng 50%. Kilôgam.
Ngoại trừ những công ty lớn như ông Lin, khách hàng của ông Pan chủ yếu là các gia đình mua khuôn bánh. Vào Tết Trung thu, ông bán được 7 đến 8 chiếc mỗi ngày, thu nhập hàng chục triệu đô la một tháng.

Khuôn làm bánh trung thu của chị làm ra nhiều sản phẩm mới, như ảnh: Trọng Nghĩa.
Sản phẩm này làm bằng ngọc trai, bền và khó vỡ nên đắt hàng. Với số lượng lớn, nghề này gần như đã bị bỏ hoang. Trong ngôi làng 10 người của anh, giờ chỉ còn 2 người tiếp tục sinh sống. Không muốn từ chức, anh thế chấp tài sản để duy trì cửa hàng gỗ.
Trước năm 2010, Ban Ki-moon nghe thấy nhiều người nói “mua mấy thứ này ngay và bán”. Mỗi lần có người quay lại bàn như vậy, anh ta đều nhấc thớ gỗ lên, vỗ nhẹ, ghé tai vào thính giả rồi phớt lờ. Bà Ruan Tidong (50 tuổi), một người hàng xóm của ông Pan cho biết: “Nhìn thấy ông Pan nâng niu gỗ như một đứa bé, mọi người cười nhạo ông ấy một cách điên cuồng. Mỗi tháng chỉ có 4-5 loại sản phẩm, cả gia đình 5 người chỉ ăn cơm trắng và rau. Ba đứa con 60 kg của ông bố giảm 10 kg trong vài tháng. Khi đó, nghệ sĩ phải đi đến từng tiệm bánh trong thành phố để bày những đĩa bánh. Anh Bản nói: “Dân khùng nhất nói đồ của anh là“ hàng giả ”, giá cao”
Anh đi chiếc xe hoen gỉ, đạp suốt 20 cây số mỗi ngày, vác một đống nặng 60-70. Bánh xe ki-lô-gam đến tìm khách hàng. Một ngày nọ, không ai mua anh ta, và anh ta đã trốn thoát trong một chiếc xe chất đầy hàng. Trời tối và không có đèn đường, anh ta vấp phải ổ gà và rơi vào mưa gió. Lo cho vợ con đang đợi ở nhà, anh nghiến răng cố quên đi đôi chân đau nhức, đứng dậy nhặt những vật rơi giữa đường rồi đi tiếp.
Tại nhà, người vợ là bà Fham Thị Tám (52 tuổi) thấy chồng đi lại. Quần áo, mặt mũi lấm lem, hốt hoảng. Bà kể, nghe chuyện kể: “Còn không thì thôi làm khuôn bánh, đóng giường, tủ, bàn, ghế… Ngày nào còn có cái ăn.” Anh ngồi ngoài hiên, tay cầm đục nói: “Được Hãy tin tôi. “
Cuối cùng, vào năm 2011, một công ty bánh trung thu đã đặt chảo bánh của họ lên đĩa. Ngày ký hợp đồng sản xuất sản phẩm 6 tháng, anh ngứa mắt, tim đập loạn nhịp nhưng gương mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Năm sau, ông thành lập liên minh với ba công ty bánh trung thu.
Thủ công mỹ nghệ chiếm 60% quy trình làm khuôn bánh trung thu. Nhiếp ảnh: Trọng Nghĩa .—— Cứ 4 mùa, những chiếc bánh thiếc của chị lại được sản xuất liên tục, trung bình 200 chiếc mỗi tháng. Nhà sản xuất đồ nội thất tại nhà cô cũng bắt đầu mua máy cắt laser để tạo hình bánh. Nhưng anh luôn bình tĩnh cắt mọi hình dạng cánh hoa, đường vân, vảy cá … “Người có tâm hồn mới làm được những thứ chuyển động. Máy móc không phải là thứ tốt nhất”, anh nói với lũ trẻ. Năm 2015, làng buôn bán gỗ không có người mua, ông Ban Ki-moon nhận đơn đặt hàng, gỗ đã hết và có xe tải vào chở. Trong số hơn 50 gia đình làm nghề mộc, riêng ông Pán sở hữu 2 xưởng thủ công mỹ nghệ và 2 kho gỗ rộng gần 1.000m2, trở thành kho hàng lớn nhất làng.
Anh ấy sẽ luôn nhớ đến những vị khách đã tìm hiểu về sản phẩm của mình tại buổi lễ. Lễ hội truyền thống 2016 tại Sài Gòn. Một người khách tên Dương đến đợi anh làm hai chiếc khuôn bánh khắc hình chữ Tâm và chữ Nhẫn. Biết rằng công việc của ông Pan đang dần mai một, ông Dương khuyến khích các nghệ sĩ không nên từ chức vài tháng một lần.
Sản phẩm này có giá 500.000 đồng và được anh Pan làm trong nửa ngày. Ảnh: Trọng Nghĩa .—— Giá bán trung bình mỗi khuôn sản phẩm của mình là 300.000 đồng. Đỉnh điểm là ngày 7/6 âm lịch, doanh thu của anh tăng gấp đôi. Chỉ dựa vào sản phẩm truyền thống này, mỗi tháng anh có thể kiếm được hơn 50 triệu đồng. Trong căn nhà quê dột nát, nay ngôi nhà của chị đã xây được 3 tầng khang trang.
Chị Lê Thanh Trang (cùng ở dưới, 40 tuổi, cùng ở dưới) cho biết, gia đình này đã sử dụng bánh xèo của ông Chảo từ nhiều năm nay. . Dễ hỏng và bền hơn nhiều so với nhựa. Màu sắc của bánh làm bằng khuôn gỗ của ông Pan’s đều và vàng đều, không bị cháy, không đều.
Cuối tháng 7 âm lịch, người mua ít hơn nhưng ông Phàn vẫn không làm gì. Có hôm, người lạ đợi cả ngày để mua khuôn bánh về bày. Anh muốn toát mồ hôi, nhưng vẫn cười và nói: “Ừ, không phải đồ truyền thống sẽ chết”
Anh Dương Văn MinhMỗi khi Chủ tịch Ủy ban nhân dân thị trấn Tianfeng nhìn thấy hành động của ông Ban Ki-moon, ông ấy rất phấn khích bởi tốc độ và sự nhanh chóng của ông. Anh Minh cho biết: “Với anh Bản, nghề thủ công quê hương chỉ phát triển chứ khó chết”
Trọng Nghĩa