Single Blog

15 năm chung sống, vợ chồng tôi không tích lũy được gì do cái ăn cái mặc.

Tiêu dùng

Sau đây là chị Phạm Nguyệt Ánh, 42 tuổi, hiện tại ở TP.HCM đã chia sẻ những sai lầm trong chi tiêu của gia đình mình.

Vợ tôi và tôi kết hôn năm 2003. Khi đó, chúng tôi đã được bố mẹ kết hôn. Chồng tặng mảnh đất 122m2, vợ chồng xây căn nhà hai tầng diện tích 30m2, còn lại xây 8 phòng trọ. Lúc đó, giá thuê mỗi phòng của chúng tôi là 500.000 đồng. Khi giá tiêu dùng tăng thì giá nhà cũng tăng theo, hiện tại là 1,6 triệu một phòng mỗi tháng. Thu nhập từ lương hưu đảm bảo rằng ngay cả khi hai vợ chồng mất việc, họ vẫn có thể có một cuộc sống đầy đủ. Khu tập thể chục năm cũng vậy, cuối năm chúng tôi không còn cách nào khác là sơn lại tường và nâng nền, sân 2 lần để tránh lũ khi nâng lối đi công cộng. -Trước đây tôi làm nhân viên văn phòng cho một công ty tư nhân, từ lễ tân đến kế toán lương không cao, thu nhập chỉ bằng 1/4 khách sạn nên sau khi sinh cháu thứ 2 tôi ở lại. Sống một thời gian, quán xuyến nhà cửa, chăm sóc con cái, tôi không đi làm lại cho đến khi các con vào lớp lá (2013), lương khoảng 7 triệu / tháng. Chồng tôi là chủ thầu xây dựng, anh ấy chủ yếu nhận các công trình nhỏ của gia đình, tôi không rõ thu nhập của chồng như thế nào, nhưng anh ấy vẫn trả lương cho tôi khoảng 10 triệu một tháng. Cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc vì không tiêu xài hoang phí. Hai đứa con (sinh năm 2004, 2008) đều học trường công, trưa về nhà ăn cơm, mỗi tháng có cả trăm đứa. Vừa rồi chúng tôi mới cho các cháu học thể thao, tiếng Anh, toán học, tổng chi phí mỗi tháng khoảng 10 triệu.

Cặp đôi này là một chàng trai đơn giản và không quan tâm nhiều đến quần áo thời trang. Chồng tôi làm công trường nên chủ yếu mặc đồ công sở, chủ yếu là áo phông, quần đùi. Tôi luôn ở nhà, vì vậy tôi không phải mua nhiều quần áo, chỉ cần một chút son môi. Bây giờ đi làm lại, tôi chỉ mua một vài chiếc quần áo.

Nhà nhỏ, chúng ta không cần mua nhiều đồ, vì chúng ta không có chỗ để mua sắm.

Vì vậy, hai vợ chồng có thể thoải mái đầu tư cho vùng bụng. Chồng tôi ngày ngày khổ sở, đói rét nên cứ thích đồ ăn trong tủ lạnh. Tất nhiên, nếu chúng ta chỉ nấu ăn cho gia đình hàng ngày thì sẽ không tốn nhiều chi phí. Ví dụ, bây giờ trung bình 4 thành viên trong gia đình tôi ăn hết 120.000 đồng một ngày, không bao gồm cơm, mắm mặn và nhiên liệu nấu ăn. Tuy nhiên, chồng tôi có một đặc điểm là hay nhậu nhẹt. Hầu như cuối tuần nào nhà tôi cũng có thực khách. Có ít nhất hai hoặc ba người bạn của chồng, nếu bữa tối đông người, cả nhà sẽ quây quần bên nhau. Mọi người đến ăn thường mang theo bia rượu để thêm phần vui vẻ, nhưng chúng tôi còn phải lo nhiều tiền mà chồng đưa đi chợ.

Thỉnh thoảng chúng tôi thích thay đổi phong cách nhà hàng khi ăn ở nhà, và chúng tôi tò mò muốn xem có món gì ngon nên về nhà làm theo. Một lần đến nhà hàng có giá bằng tiền ăn của cả tuần.

Vì các bữa ăn không bị giới hạn, chúng tôi chưa bao giờ có sổ tài khoản ngân hàng. Sau khi tôi đi làm trở lại, mức độ tụ họp gia đình giảm xuống, nhưng mỗi tháng một lần. Ngược lại, chồng tôi thỉnh thoảng đi nhậu nhẹt, vì anh ấy nghĩ mình phải ngoại giao giỏi thì mới làm được nhiều việc.

Gần đây đang uống cà phê với một người bạn cũ hoặc đồng nghiệp ở độ tuổi bốn mươi. Như tôi, nghe họ nói chuyện mua nhà đất, xe hơi, tôi buồn lắm vì từ khi cưới nhau đến giờ chưa sắm được thứ gì lớn, số tiền lớn nhất là chiếc xe tay ga hơn 40 triệu đồng . Chưa kể hai vợ chồng và cậu con trai út đều thừa cân. Điều đáng buồn nhất là đầu năm nay, công việc của chồng tôi bị tai nạn, phải bồi thường hơn 100 triệu tệ, nhưng gia đình không có tiền làm ăn nên phải vay mượn người quen. Trong lúc khó khăn, người nhậu nhẹt nhất với chồng tôi cũng không biết họ biến đi đâu, điều đó giúp chúng tôi trở thành bạn bè, không có thời gian nhậu nhẹt vì bận làm ăn. Tiến sĩ Vũ Gia Hiền, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu và Ứng dụng Văn hóa Du lịch cho biết, bản chất văn hóa uống rượu của Việt Nam rất đẹp và đây cũng là cơ hội để “giao lưu, gắn bó”. Tuy nhiên, người dân không có thói quen ăn uống, say xỉn. Ông cũng cho rằng, uống là tiêu dùng, tiêu dùng đại trà là đòn bẩy để kích thích kinh tế phát triển. Nhưng xét từ góc độ tài chính hộ gia đình, tiêu dùng lớn sẽ khó tích lũy, nếu hộ gia đình không có quỹ tiết kiệm dự phòng sẽ rất nguy hiểm.

Lê Thu Huyền, Thạc sĩ Tài chính Kế toán, công tác tại công ty bảo hiểm nhân thọ NH TP.HCMBài bình luận cho rằng ăn uống hàng ngày được coi là thiết yếu, nhưng ăn ở nhà hàng, uống nước và ăn uống nên được coi là nhu cầu vui thú. Theo công thức quản lý tài chính của các chuyên gia hàng đầu thế giới, những nhu cầu cơ bản (ăn, ở, đi lại …) có thể thể hiện một nửa thu nhập của bạn, nhưng những nhu cầu được hưởng lợi từ chúng chỉ chiếm 10% thu nhập của bạn. Do đó, nếu bạn đầu tư quá nhiều vào đồ ăn sẽ là một sai lầm. Chưa kể, uống rượu Việt thường là thói quen ăn uống không tốt, nhiều đạm, rượu bia, ít chất xơ… dễ dẫn đến béo phì, gút và các bệnh khác, bạn sẽ rất tốn kém. Chi phí bổ sung cho việc điều trị trong tương lai. -Huỳnh An (lược ghi)

Leave a Reply